CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan 27


Chương 62: Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để em đi

“Có thể hay không là tôi định đoạt!”

———

Dung Ân nhìn về phía Hạ Phi Vũ, cô đã không còn đủ bình tĩnh để kiểm soát được giọng nói, “Lúc đó cô chẳng cũng biết, cửa bị người khác khóa là gì?”.

“Làm sao tôi biết được là do người khác, chính là cô!”. Hạ Phi Vũ cao giọng, “Cô nói có ý tá tiêm thuốc cho anh ấy, vậy khi đó cô đang ở đâu?”.

“Cô ta mặc trang phục y tá, đeo khẩu trang, sau khi tiêm xong, cướp lấy điện thoại của hai chúng tôi rồi bỏ chạy, cô nghĩ tôi khóa được, tôi la gọi hồi lâu, sau đó, thì cô xuất hiện….”

Hạ Phi Vũ nghe xong, cũng không tiếp tục hung hăng gây hấn, tình thế của Dung Ân khi đó đã quá rõ ràng, cô muốn bức ép, trái lại cũng chỉ uổng công vô ích.

Không gian lấy lại vẻ yên tĩnh, sau một hồi thanh minh, thanh âm Dung Ân mỗi lúc một nhỏ hơn, đến cuối cùng, kết thúc đơn giản, “Anh không tin, phải không?”.

Đôi mắt người đàn ông khép hờ, anh không trực tiếp trả lời ngay, “Lý Hàng, bảo bọn họ ra ngoài hết đi”.

“Vâng”.

“Những người không phận sự vui lòng ra ngoài, bệnh nhân muốn được nghỉ ngơi”, bác sỹ ngay lập tức chỉ đạo.

A Nguyên dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh, sắp xếp vệ sỹ bảo vệ Nam Dạ Tước, trong lòng Dung Ân dấy lên cảm giác buồn bực, xoay người dợm bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng nói độc đoán của người đàn ông từ sau lưng truyền đến, “Ân Ân, em ở lại”.

Thoạt tiên Hạ Phi Vũ cùng cô đang đi ra ngoài bị giật mình, ngay cả ánh mắt Lý Hàng đi đằng sau cũng trở nên khác thường nhìn Dung Ân khuất lại sau cánh cửa, chỉ còn lại duy nhất hai người.

Một hồi lâu không lên tiếng, nhưng cô có thể cảm nhận được có ánh mắt đang dán lên tấm lưng của mình.

Dung Ân xoay người, tầm mắt nhìn vào chén nước thu hồi lại, “Angle-beat, rốt cuộc là cái gì?”.

“Thứ tôi bị tiêm vào là angle-beat?”, khẩu khí Nam Dạ Tước rõ ràng trở nên trầm thấp hơn, sắc mặt cũng nhuốm một tầng nguy hiểm, đôi đồng tử thâm sâu thăm thẳm cuộn trào mạnh mẽ, lúc này Dung Ân mới ý thức được, Lý Hàng chưa nói ra sự thật với anh, thứ thuốc này chắc chắn vô cùng nguy hiểm.

“Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi”.

Thần sắc Nam Dạ Tước thả lỏng hơn nhiều, nét mặt ánh lên ý cười, “Ân Ân, ngay cả nói dối em cũng học không được sao?”.

Dung Ân đứng ở trước giường, mu bàn tay của Nam Dạ Tước, vì kim truyền nước mà đã bầm tím một mảng lớn, cô không đành lòng nhìn tiếp, ánh mắt rời đi, “Anh không sao nữa chứ?”.

“Em quan tâm tôi?”

Dung Ân nhìn chuyên chú khuôn mặt tiều tụy của Nam Dạ Tước, người đàn ông này, hẳn rất cường thế, Hạ Phi Vũ nói không sai, hai lần cô tận mắt chứng kiến anh rơi vào hiểm cảnh, cô nhìn vào thứ dung dịch đang được dẫn truyền vào cơ thể anh.

“Tôi không muốn anh xảy ra chuyện”.

Nam Dạ Tước mỉm cười, gật đầu, Dung Ân hiểu rất rõ, hiện tại anh ta bình tĩnh là vậy, cũng không truy cứu chất vấn, thứ anh ta muốn thật sự là sau khi sự tình sáng tỏ sẽ tính sổ.

Trong lòng Dung Ân dấy lên tầng tầng nỗi lo sợ, Nam Dạ Tước nhận thấy cô đang băn khoăn, liền hỏi bâng quơ, “Em thật sự không nhìn thấy khuôn mặt của người đó?”.

Trái tim Dung Ân bỗng chốc loạn nhịp, cô lắc đầu.

“Qua đây”.

Cô tiến lên, ngồi ở mép giường, đôi mắt nhạy bén như chim ưng của người đàn ông nhìn sâu vào đáy mắt cô, một ánh mắt, giống như đang vạch trần toàn bộ suy nghĩ của cô, “Em rõ ràng muốn đưa tôi vào chỗ chết, nếu đã vậy, sao còn ở lại đây?”.

Dung Ân không có ý thanh minh, cô sợ rằng càng nói sẽ càng để lộ ra đầu mối có liên quan đến Diêm Việt, lời y tá đó nói, cô cũng không thể vờ như chưa từng nghe thấy, tay đặt trên đầu gối bị người đàn ông nắm lấy, Nam Dạ Tước không nói gì thêm, mi tâm nhăn lại nặng nề thiếp đi.

Trong phòng bệnh, người đàn ông tuy rằng chỉ để lại Dung Ân ở bên cạnh, nhưng A Nguyên ở bên ngoài vẫn thi thoảng nhìn vào quan sát thông qua cửa kính, cảm giác bị theo dõi, khiến cô tâm thần bất định.

Nam Dạ Tước chỉ nghỉ ngơi được khoảng một tiếng, sau đó được đưa về thành phố Bạch Sa dưới sự chỉ đạo của Lý Hàng, đây là lần đầu tiên Dung Ân được ngồi trên máy bay tư nhân, khi đã lơ lửng giữa không trung, lúc này cô mới tỉnh ngộ, đối với Nam Dạ Tước, cô hiểu ít ỏi đến chừng nào.

Đến nơi ở, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, Dung Ân xuống lầu, nhìn thấy Lý Hàng đang ngồi trong phòng khách.

“Chào cô, nhờ cô ở lại chăm sóc Tước thiếu gia, tôi xin phép về trước”, thấy cô xuống lầu, người đàn ông đứng dậy nói.

Dung Ân xuống đến bậc thang cuối cùng, khi Lý Hàng vừa đi đến cửa, sự ngờ vực cuối cùng cũng không đè nén được, “Angle-beat, rất đáng sợ?”.

Người đàn ông suy nghĩ một hồi, đằng sau biểu cảm trên gương mặt anh, Dung Ân có thể nhìn ra được áp lực đè nén kẻ khác, “Là một loại ma túy”.

“Cái gì?”

“Angel-beat, là một loại ma túy mới nhất, mức độ độc hại….khó có thể dự liệu được”.

Dung Ân thất kinh, tại sao Diêm Việt và ma túy lại có mối liên hệ với nhau, từ khi nào, anh trở nên thủ đoạn như vậy? Suốt đường đi từ Vân Nam cho đến đây, Dung Ân đều không rời khỏi Nam Dạ Tước dù chỉ là một bước, có lẽ, anh tin tưởng cô, bằng không, chắc chắn sẽ không yên tâm để cô ở lại.

Nghĩ vậy, vẻ mặt lo lắng bấy lâu của Dung Ân lúc này mới rạng rỡ lên đôi chút.

Lý Hàng mở cửa, do dự bước đi, anh quay đầu nhìn Dung Ân, đối với cô, anh có một loại cảm giác gần gũi không sao khống chế, cuối cùng cũng không giấu diếm, “Cô hãy chăm sóc Tước thiếu gia cho tốt…..”.

Dung Ân đáp lời, “Tôi biết”.

“Tước thiếu gia đã bí mật phân phó người theo dõi 24/24 bệnh viện phục hồi chức năng, cho nên….”, người đàn ông bỏ dở nửa vế tàn nhẫn còn lại, rời đi.

Kiểm tra toàn bộ cửa đã được khóa cẩn thận, Dung Ân lúc này mới an tâm được chút đỉnh, cô vén tóc, nhẹ nhàng ngồi xuống, Nam Dạ Tước luôn như vậy, sắp xếp mọi thứ trong bóng tối.

Ngay khi cô làm hại anh ta, bệnh viện bên kia, cũng sẽ lập tức hành động.

Dung Ân kiệt sức ngồi xuống ghế sô pha, cô cười tự giễu, toàn thân, đã không còn lại mảy may sức lực.

Nam Dạ Tước nghỉ ngơi suốt ba ngày sau đó, sức khỏe cũng đã phục hồi, gần như nhìn không ra dấu tích của angle-beat lưu lại trên người anh, Dung Ân tưởng rằng nghĩa là không sao.

Anh ta, thái độ lại chơi đùa giống như trước đây, rõ ràng không tín nhiệm cô, nhưng lại không hề biểu hiện ra.

Trong lòng Dung Ân biết rõ, chỉ là dao đang kề sát cổ nhưng chưa hạ thủ, hai người cùng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, quả thực rất mệt mỏi.

Kì nghỉ của nhân viên cũng đã kết thúc, Dung Ân muốn đi làm, nhưng Nam Dạ Tước đã phê duyệt cho cô nghỉ phép một tuần, mấy ngày nay, cô đều chỉ ở trong Ngự Cảnh Uyển, cũng không ra ngoài lấy một bước.

Trong thư phòng tầng hai, A Nguyên đã đến được hồi lâu, Dung Ân đứng ở đầu cầu thang, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng rón rén bước lại gần.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng từ bên ngoài có thể nghe loáng thoáng cuộc đối thoại.

“Điều tra ra chưa?”

“Vâng, sau một đêm tức tốc điều tra, cuối cùng cũng tìm được đầu mối”.

“Là ai?”

“Diêm gia”

“Diêm Việt?” Giọng nói khinh thị của Nam Dạ Tước truyền vào tai Dung Ân, ngữ khí mang theo sự châm biếm, “Diêm gia, tại sao lại có liên hệ với chợ đen, lão gia nhà họ Diêm chẳng phải rất coi thường những thứ đó sao?”.

“Tập đoàn Viễn Thiệp của Diêm gia hiện tại đều do một tay Diêm Việt đứng sau điều khiển, theo như khai báo, cô ta nói rằng đây không phải chỉ định của Diêm Việt, cô ta chỉ nhận tiền và muốn dùng phương thức này để giết người”, giọng điệu của A Nguyên trước sau vẫn rất đúng mực, đem tình hình thực tế điều tra được báo cáo tỉ mỉ.

“Tôi được đưa vào viện, Lý Hàng đã bảo mật thông tin tuyệt đối, trong thời gian ngắn như vậy, hắn ta làm sao có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bài bản và nhanh đến như vậy?”.

“Là vì, có tay trong!”, A Nguyên nghiến răng, khẩu khí căm hận.

Trong phòng hồi lâu không có động tĩnh, Nam Dạ Tước bình tĩnh cân nhắc, tháo gỡ từng nút thắt của vấn đề, trong đầu nhớ lại từng diễn biến, khi bọn họ nằm trên giường, Dung Ân đã từ chối một cuộc gọi.

Nếu cho rằng là trùng hợp, dường như có phần khiên cưỡng và thiếu thuyết phục.

Hơn nữa chén nước, nếu theo lời Hạ Phi Vũ nói…..Bên trong mỗi lúc một tĩnh lặng, bên ngoài, tâm trí Dung Ân lại càng bất ổn không yên.

“Đại ca, anh đã không sao nữa chứ?”

“Yên tâm đi”, Nam Dạ Tước lười nhác trả lời, giọng điệu để lộ vẻ mệt mỏi, mang theo bao phần bất đắc dĩ, “Dược tính của angle-beat, ngay lập tức không thể lấy mạng được tôi, một khi phát tác, cũng chỉ trong chu kỳ ngắn”.

“Đại ca, theo tôi, người phụ nữ ngoài kia, chỉ cần anh ra lệnh, tôi sẽ lập tức trừ khử!”.

Dung Ân cả kinh, nhưng không bỏ đi, theo bản năng, cô muốn nghe câu trả lời của Nam Dạ Tước.

“Cô ta còn nói gì nữa?”

“Cô ta nói người phụ nữ đó biết rõ cô ta do Diêm Việt phái đến, tuy nhiên chỉ biết điều đó sau khi cô ta đã tiêm xong, thế nhưng, chuyện này rõ ràng là do một tay cô ta thông đồng cùng Diêm Việt, theo tôi, với cô ta, sự việc lần này không tránh khỏi liên can”.

Phân tích dường như rất hợp lý, suy nghĩ này cũng thoáng chốc thoảng qua trong đầu bất cứ ai ngay khi nhìn vào vấn đề.

“Ở bên ngoài, nghe đủ chưa?”

Dung Ân nghe được giọng nói của Nam Dạ Tước, theo phản ứng muốn rời đi, nhưng động tác của A Nguyên đã nhanh như chớp mở cửa, khí sắc hung hăng, giọng nói khắc nghiệt, “Cô ở đây nghe lén?”

“Tôi…..”

“A Nguyên, cậu về trước đi”, Nam Dạ Tước ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, mái tóc màu đỏ rượu tùy ý xòa xuống vầng trán kiên nghị, A Nguyên nhượng bộ, trừng mắt nhìn Dung Ân, sau đó ra ngoài.

“Nghe được hết rồi?”, Nam Dạ Tước châm một điếu thuốc, rồi đặt trên gạt tàn bằng gỗ bạch đàn, nhìn điếu thuốc từ từ tàn đi.

“Ừ”.

“Ân Ân, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta”, giọng nói người đàn ông vẫn bình ổn như không, anh ta cầm lấy điếu thuốc, sau khi kẹp giữa hai đầu ngón tay, hung hăng cầm nó dí vào trong gạt tàn.

Không khí nhuốm một tầng khói thuốc mờ huyễn.

Hai tay đang thả lỏng của Dung Ân, vô thức nắm chặt lại nhau, cô không hiểu lời nói của Nam Dạ Tước, rốt cuộc có ý muốn thăm dò điều gì.

Người đàn ông đứng dậy, đi về phía Dung Ân, sau lưng đã cứng ngắc cảm nhận được sự gần gũi của lồng ngực anh, Nam Dạ Tước đặt tay nhè nhẹ lên bả vai cô, “Em hiện tại là người của tôi, đừng mơ tưởng có thể cùng Diêm Việt dây dưa không rõ”.

“Lời của A Nguyên nói, cũng là ý của anh?”

Bàn tay đặt trên bả vai cô, vòng xuống bụng, quai hàm kiên nghị của Nam Dạ Tước đặt trên vai cô, “Hai người chúng tôi, em chỉ có thể chọn một, tôi muốn anh ta phải chết!”.

Ngữ điệu âm lãnh, khiến người khác run rẩy, Dung Ân chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, vô lực, nhờ người đàn ông khóa trụ tấm lưng cô bằng cánh tay cường thế, cô mới có thể đứng vững.

“Anh đã điều tra kĩ chưa? Có lẽ, không phải Diêm Việt”. Lời nói ra, Dung Ân rõ ràng không thể kiểm soát được nỗi lo sợ đang choáng ngợp.

“Muốn nghe chính anh ta thừa nhận?”, Nam Dạ Tước khom lưng, khẽ cắn vào vành tai cô, tư thế thân mật, nhưng giọng điệu lại vô cảm, “Diêm Việt nhúng tay vào chợ đen, đã không phải ngày một ngày hai, tôi muốn nhìn xem, anh ta có bao nhiêu nhẫn nại, khi ở cùng hạng người như tôi”.

Tin tức này, Dung Ân hoàn toàn không tin nổi.

Ánh mắt cô lạc đi, cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể”.

Diêm gia trước này luôn làm ăn chân chính, hơn nữa cô hiểu rõ Diêm Việt, anh ấy không thể có liên quan đến những thương vụ ở chợ đen.

“Ân Ân?”, Nam Dạ Tước buông tay, quay trở về ngồi trên ghế sô pha, “Em vẫn muốn khăng khăng như vậy, một năm trước hai người đã từng yêu nhau sâu đậm, thật sự khiến người khác khó lòng tin được, anh ta, em hiểu rất rõ? Tốt xấu cũng không thể phân biệt, còn nói gì chuyện yêu đương?”.

Sắc mắt Dung Ân khó coi, “Anh muốn làm gì?”

“Đây là chuyện giữa những người đàn ông”, Nam Dạ Tước cầm một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn trên bàn nuốt xuống, lạnh lùng nói.

“Anh ấy không thể chết!”, cơ hồ như không suy nghĩ, Dung Ân chỉ hét lên những gì đang khắc khoải trong tâm can.

Đóa hoa cúc văng xuống sàn nhà, cầm lấy ly thủy tinh quẳng xuống, sau một phút lặng im, hàng loạt những âm thanh đổ vỡ vang lên, một nửa số chén đặt trên bàn trà một loạt bị hất xuống sàn, tiếng vỡ của thủy tinh kêu lên chói tai, những mảnh vỡ bắn lên đùi Dung Ân.

“Có thể hay không là tôi định đoạt!”, Nam Dạ Tước hung hăng lại gần, chân giẫm nát những mảnh thủy tinh bung bét trên sàn nhà, anh ta đột nhiên lại gần, khiến Dung Ân lùi lại, “Khi anh ta thiếu nữa hại chết tôi, cô">span> đã làm gì? Cô tìm đủ mọi cách giấu diếm cho anh ta, Dung Ân, trong mắt cô, mạng của tôi, ngay cả một chút cũng không đáng?”.

Mắt người đàn ông vằn lên tia máu, gân xanh trên trán nổi lên hung tợn, bộ dạng hết sức dữ dằn.

“Nam Dạ Tước”, Dung Ân cúi đầu, “Coi như tôi cầu xin anh một lần”.

“Ha ha ha….”, người đàn ông gật đầu, chỉ thẳng tay vào Dung Ân, nụ cười mang theo sự khinh thường cùng âm lãnh, “Cô cầu xin tôi?”.

Cô khẽ ngẩng đầu, mặc dù giữa cô và Diêm Việt đã không còn gì, thế nhưng muốn cô giương mắt nhìn anh phải chết, cô làm sao có thể làm được?.

Nam Dạ Tước đứng ở bên cạnh cô, hai mắt nhìn xuyên thấu vào đôi đồng tử đang dậy sóng của cô, “Nếu như tôi chết, cô có thể trở lại bên cạnh anh ta, chuyện mẹ cô, tất anh ta sẽ thay cô có biện pháp sắp xếp ổn thỏa, khi chúng ta bị khóa trong phòng bệnh, Dung Ân, nói thật đi, cô không hề dao động?”.

Trong mắt cô ánh lên vẻ mờ mịt, lúc đó, cô thật sự có mâu thuẫn, thế nhưng, không giống như suy nghĩ của Nam Dạ Tước, cô mâu thuẫn, vì sợ sẽ phải đối diện với tình huống như ngày hôm nay, sợ Nam Dạ Tước sẽ biết rõ chân tướng đằng sau, sẽ khiến Diêm Việt càng bất lợi.

Không phải vì, cô muốn cùng Diêm Việt tái hợp.

Đáy mắt cô lộ ra vẻ lưỡng lự, lọt vào trong mắt Nam Dạ Tước, nghiễm nhiên biến thành sự ngầm thừa nhận.

Cô thật sự dao động, nói cách khác, đã từng, khi cô lâm vào tình thế khó khăn nhất, cô nghĩ muốn trốn chạy khỏi anh, thậm chí từng muốn anh chết đi.

Nam Dạ Tước không còn nổi xung, Dung Ân bị anh nhìn chăm chú đến nỗi toàn thân như đã đóng băng, đáy mắt người đàn ông mỗi lúc một lạnh băng, tới cuối cùng, ngay cả một chút sự nhu hòa cũng đã không còn tồn tại.

Nhận thấy sự dị hoặc của anh, Dung Ân thầm nghĩ chắc chắn anh đã hiểu nhầm, “Tôi chưa từng nghĩ muốn hại anh, chén nước đó, tôi không biết vì sao trong đó có độc dược, Nam Dạ Tước, anh phải tin tôi”.

Người đàn ông chỉ cười cười, đá văng ghế tựa đặt ở bên cạnh, giọng nói ảo não, “Vì sao tôi phải tin cô? Người phụ nữ như cô, dựa vào cái gì khiến phải tin?”.

Trong phòng bệnh ở Vân Nam, anh chỉ để lại mình cô, chưa từng nghĩ, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống của chính mình cũng không thể giữ được.

Nam Dạ Tước bỏ đi khỏi thư phòng, đèn tường tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ảm đạm, Dung Ân chống tay lên bàn trấn tĩnh, từ chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, cô vừa xắn ống quần nhìn xuống, mới phát hiện rất nhiều mảnh thủy tinh đã đâm vào thịt.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra từ mỗi một vết thương một mảnh thủy tinh, để lại trên da rất nhiều những vết sứt, nhìn vào không khỏi khiến người khác giật mình.

Ngoài ban công, Nam Dạ Tước châm lửa đốt một điếu thuốc, trong lòng là bộn bề tâm sự.

Hoa viên dưới lầu, bóng cây tỏa ra, bên dưới là những hòn sỏi được bài trí tạo thành một lối mòn hẹp, người đàn ông ném điếu thuốc trong tay, xoay người đi vào phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi anh tỉnh dậy, mới phát hiện Dung Ân không ngủ bên cạnh.

Nam Dạ Tước cau mày, tối hôm qua anh nói sẽ đối phó với Diêm Việt, cô không chừng đã thừa dip đến Diêm gia, bỏ đi như vậy, rồi không quay lại nữa?

Người đàn ông cười nhạt, mặc áo choàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Thư phòng, cánh cửa từ tối qua vẫn duy trì trạng thái cũ, anh mở cửa, đã nhìn thấy trên ghế sô pha, Dung Ân đang ôm vai cuộn tròn nằm ngủ, vì trời lạnh, cô ngủ cũng không an ổn.

Nam Dạ Tước nhớ rằng, cô trước nay luôn có thói quen không bật lò sưởi.

Sàn nhà bừa bộn đã được thu dọn sạch sẽ, ghế tựa bị đá văng cũng đã được dựng lên, Nam Dạ Tước trở ra, đứng ở cạnh ghế sô pha.

“Ngày hôm nay, tôi muốn đến bệnh viện”.

Hai tay Nam Dạ Tước đút trong túi áo, vốn dĩ chỉ cần một câu trả lời đơn giản, Dung Ân lại phải đợi một hồi lâu.

“Ừ”. Người đàn ông thầm lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dung Ân thay quần áo, sau khi chuẩn bị đơn giản, bắt đầu lên đường đến bệnh viện.

Trên xe buýt, Dung Ân chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ngoài cửa sổ, cây cối um tùm, rậm rạp, chạy theo tầm mắt cô, vừa chốc đến rồi lại biến mất. Trên đường, người qua người lại tấp nập, mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, cay đắng ngọt bùi, ai nấy chỉ có thể tự biết.

Dung Ân tựa đầu vào cửa kính, cô và Nam Dạ Tước, khi ở Vân Nam, dường như đã có tiến triển hơn một bước, thế nhưng, chưa kịp lại gần nhau, đã phải vội vàng trả về nguyên trạng.

Cô và Diêm Việt đã bỏ lỡ một năm, nhưng rồi đến giờ, vẫn luôn là muộn màng.

Dung Ân đẩy cửa sổ, gió lạnh thấu xương táp vào mặt, bất cứ lúc nào, trái tim cứng cỏi của cô cũng bị thâm nhiễm sự quạnh quẽ như vậy, dường như chỉ một tác động nhỏ, cũng khiến cô muốn khóc ngay tắp lự.

Càng gần gũi, càng sợ hãi.

Người như Nam Dạ Tước, cô vốn dĩ không thể lại gần.

Cuộc sống vốn dĩ an ổn của mẹ, ngày hôm nay biến thành như vậy, cũng đều tự tay cô tạo nên.

Khi đến bệnh viện, y tá đang xoa bóp cho mẹ cô, chỉ vài ngày không gặp, tình hình của mẹ cô đã tốt lên rất nhiều.

“Biện pháp trị liệu tiếp theo chủ yếu là xoa bóp, chỉ cần tư tưởng bệnh nhân được bình ổn, chắc chắn sẽ có khả năng bình phục lại”.

“Thật vậy sao?”, trong phòng làm việc của viện trưởng, cõi lòng Dung Ân tràn đầy sự vui mừng.

“Đúng vậy, có thể ngừng điều trị bằng thuốc một tuần, tình hình của mẹ cô về cơ bản đã ổn định, sau này, chỉ còn là vấn đề thời gian”.

Dung Ân khó nén được cảm giác hạnh phúc trong lòng, cô xúc động hỏi, “Vậy, nếu tôi muốn cho mẹ xuất viện thì có được không?”.

“Muốn bình phục lúc này chỉ cần được xoa bóp thuần thục, nếu như cô muốn, cũng không thành vấn đề”.

Dung Ân vội vàng nói cám ơn, cô đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ, thời gian này, cô có thể đi học trước một lớp về xoa bóp, đến lúc đó, đưa mẹ cô trở về nhà, hai người lại có thể sống cuộc sống bình thường như trước đây.

Trong phòng làm việc, không lâu sau đó vang lên tiếng chuông điện thoại.

Viên trưởng nhận điện thoại, “A lô, tổng giám đốc Nam, chào ngài, tiểu thư Dung vừa tới…..Ý tứ của cô ấy, muốn cho mẹ xuất viện, đúng vậy, càng nhanh càng tốt…..”.

Nam Dạ Tước tắt điện thoại, ngón tay thon dài siết lấy gắt gao chiếc điện thoại, quả nhiên, cô muốn bỏ đi.

Anh mím chặt khóe môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt biến đổi toát lên vẻ bạo tàn vô cùng tận, cho tới lúc này chỉ có anh mới có quyền kết thúc cuộc chơi, Dung Ân, ai cho phép cô to gan như vậy?.

Ở cùng mẹ trọn vẹn một ngày, lần này tuy rằng đi Vân Nam chưa thụ hưởng được nhiều, nhưng vì muốn mẹ vui, cô đã tìm kiếm thông tin trên mạng, rồi vẽ ra trước mắt bà một viễn cảnh tươi đẹp lộng lẫy, mẹ Dung thấy cô hào hứng, tự nhiên cũng yên tâm hơn.

Đến muộn, Dung Ân mới về, từ xa nhìn lại, ánh dương đã bị chân trời nuốt trọn, cô đi dọc theo đường cái, hướng về phía trạm dừng xe buýt, vừa đi được vài bước, từ đằng sau truyền đến tiếng phanh xe.

“Ân Ân”, Diêm Việt xuống xe.

Dung Ân dừng bước.

“Anh ta không làm gì em chứ?”, ánh mắt người đàn ông quét lên trên người cô, sau khi xác nhận không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghi vấn trong lòng chưa được hỏi ra, Diêm Việt đã cho cô đáp án.

Cõi lòng Dung Ân như bị cắt ra từng khúc, muốn viện một cớ thuyết phục chính mình, trong nháy mắt mọi sự đã đổ vỡ, “Sự việc xảy ra trong bệnh viện Vân Nam, thật sự do anh làm?”.

“Chúng ta lên xe đã”.

Diêm Việt kéo tay Dung Ân, đẩy cô vào trong xe, hệ thống sưởi ấm ngay lập tức tỏa lên cơ thể đang rét cóng của cô, anh khởi động xe, hai tay Dung Ân ôm lấy bả vai, cô cất giọng nói trầm trầm, “Việt, vì sao anh lại làm vậy?”.

“Ân Ân, người muốn mạng của Nam Dạ Tước, nhiều vô kể”.

“Nhưng hai người không thù không oán!”.

Diêm Việt quay đầu, “Anh ta đoạt lấy em, làm sao có thể không thù không oán?”.

“Việt!”, Dung Ân không khỏi lớn tiếng, “Anh vẫn còn không hiểu sao? Giữa chúng ta, vấn đề không phải là Nam Dạ Tước, cho dù không có anh ta, chúng ta…..”.

“Két…..”, tiếng phanh xe chói tai vang lên như muốn làm hỏng màng nhĩ, Dung Ân theo quán tính gập người về phía trước, may mắn có dây an toàn kéo lại kịp lúc.

“Ân Ân”, Diêm Việt nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú chìm trong âm u, “Em lại nói đỡ anh ta?”.

“Em không hề”, khẩu khí Dung Ân phủ nhận dứt khoát, “Việt, anh làm sao lại có thể trở nên đáng sợ như vậy? Đó là mạng người, anh trước đây chưa bao giờ…..”

“Đừng nhắc đến trước đây!”, người đàn ông đột nhiên cắt ngang lời cô, “Anh đã không còn giống như trước, Ân Ân, lẽ nào anh như vậy, em không thể tiếp nhận? Nam Dạ Tước, tâm địa độc ác của anh ta so với anh còn hơn gấp trăm ngàn lần, thủ đoạn cay độc hơn gấp bội lần, nhưng em còn che chở anh ta, em yêu anh ta rồi?”.

Dung Ân nghe rõ được từng câu từng chữ, nhưng rất lâu sau vẫn không đáp lời, không biết vì tức giận, hay lý do nào khác, sau một hồi áp chế nỗi lòng đang quẫy lên bức bách, cô mới nghẹn giọng nói, “Việt, anh và anh ta không giống nhau”.

Nam Dạ Tước, có lẽ từ khi còn nhỏ đã sa chân vào giới xã hội đen, anh ta đến nay ngồi lên vị trí cao nhất như thế nào, thông qua chuyến du lịch đến Vân Nam, Dung Ân có thể đoán được chút ít, thế nhưng, Diêm Việt, cô bên anh từ khi còn nhỏ cho đến giờ, mọi sự qua lại đều vô cùng quang minh, bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới.

“Không giống nhau, miễn là đã hạ quyết tâm, bất kỳ ai cũng đều có thể”.

Dung Ân lắc đầu, cô không tin, lời này được nói ra từ miệng Diêm Việt, “Anh lúc đó làm như vậy, có nghĩ đến hậu quả không?”.

Người đàn ông nghe được, tay phải đập mạnh lên vô lăng, tiếng động phát ra khiến Dung Ân bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, “Ân Ân, anh biết em có mặt lúc đó, vốn dĩ muốn mang em trở về, nhưng nếu làm vậy, Nam Dạ Tước sẽ nảy sinh ngờ vực, nên mới để em ở lại, anh không hiểu, anh ta lúc đó đã hoàn toàn vô ý thức, sao còn có thể được cứu?”.

“Là em”, Dung Ân không chút mảy may giấu diếm, “Là em đã cầu cứu bên ngoài”.

Trong không gian chật hẹp, cô có thể nghe rõ được tiếng thở dốc của Diêm Việt, “Vì sao? Lúc đó em nên hiểu rõ, anh ta không chết, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên người chúng ta”.

“Việt”, Dung Ân khẽ thở dài, “Anh ta nằm trước mặt em, lẽ nào anh muốn em nhìn thấy anh ta chết?”.

“Ân Ân”, khẩu khí Diêm Việt nặng trĩu, “Anh chưa hề muốn em phải động thủ, chỉ cần em dửng dưng, như vậy cũng không được sao?”.

“Đúng, em làm không được!”, Đổi lại, có mấy người làm được?.

“Em nhân từ với anh ta, cũng chính là tàn nhẫn với anh”.

Dung Ân khẽ cắn môi dưới, trong lòng nổi lên một tầng rồi lại một tầng nỗi bi thương, “Đổi lại là anh, em cũng sẽ làm như vậy”.

Khóe miệng Diêm Việt cười chua xót, khi nhìn thẳng, trong mắt anh còn tràn ngập biết bao bi thương, “Lẽ nào, trong lòng em, anh ta và anh có vị trí như nhau?”.

Dung Ân buồn bực, cảm giác lúc này đã không biết miêu tả thành lời ra sao, Nam Dạ Tước nói rất đúng, đây là chuyện giữa những người đàn ông, thế như vì cớ gì, hết lần này đến lần khác cô luôn bị kìm kẹp ở giữa?.

Trong mắt Nam Dạ Tước, cô giúp đỡ Diêm Việt, trong mắt Diêm Việt, cô lại che chở Nam Dạ Tước, “Đây là cách anh yêu em sao?”.

Diêm Việt ngơ ngẩn, nhìn từng giọt lệ trong suốt từ viền mắt của Dung Ân rơi xuống.

“Nếu anh yêu em, tại sao khiến em phải lâm vào tình thế khó xử? Nếu anh yêu em, tại sao nhẫn tâm cuốn em vào đó, Nam Dạ Tước là người như thế nào, anh không phải không biết, nếu anh yêu em, sao còn cho em biết sự thật phũ phàng đến vậy…..”.

Thân thể được kéo vào lồng ngực tráng kiện, Diêm Việt gắt gao ôm lấy cô, “Ân Ân, là anh có lỗi”.

“Việt, anh là Việt mà em đã từng biết sao? Em không muốn anh trở nên như vậy, cũng không muốn anh lâm vào nguy hiểm, dừng tay đi, có được không….dừng tay đi….”.

“Ân Ân, đã không kịp nữa rồi”.

Vừa nghĩ đến biểu cảm lãnh khốc của Nam Dạ Tước khi nói muốn lấy mạng Diêm Việt, Dung Ân không kìm nén được cảm giác run rẩy, “Vậy phải làm sao, Việt, anh ta sẽ đối phó với anh, phải làm sao….?”.

“Ân Ân”, bàn tay Diêm Việt đặt lên gáy cô vuốt nhè nhẹ, ánh mắt như chim ưng lộ ra vẻ hung ác, “Hiện tại, chỉ có một biện pháp”.

“Biện pháp gì?”, Dung Ân nhoài người ra, đôi mắt lộ ra một tia hy vọng.

“Loại trừ anh ta, chỉ như vậy sau này mới có thể yên ổn”.

“Không được!”

“Vì sao không được?”, giọng điệu Diêm Việt một lần nữa lại lên cao.

“Em….”, Dung Ân ngập ngừng, “Chúng ta không thể phạm pháp”.

“Ân Ân, một ngày nào đó, em sẽ phải hối hận”, sắc mặt Diêm Việt xám xanh, sau một hồi trầm mặc, mới mở lời, “Anh ta chết, chúng ta mới có thể trở về bên nhau”.

Hệ thống sưởi vẫn đang hoạt động, nhưng cũng không thể làm lòng người ấm áp,”Việt, anh thật sự có quan hệ với chợ đen?”

Bên trong xe, một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh đến nghẹt thở, đôi mắt Dung Ân đã hoe đỏ, mũi hít vào một hơi, cô nhìn xung quanh, ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt bình tĩnh đã trả lời cho tất cả của Diêm Việt.

Cô dùng sức mở cửa xuống xe.

Người đàn ông sững sốt, cũng xuống theo.

Khắp không gian phủ đầy tuyết rơi, Dung Ân ngẩng đầu, mới chốc trên đỉnh đầu đã phủ đầy tuyết trắng, những bông tuyết đáp xuống mặt, sau khi tan thành nước, chảy xuống từ chóp mũi.

“Em về đây”.

“Ân Ân….”

Dung Ân kéo khóa áo, bước đi kiên định một cách khác thường, lần này, cô không hề do dự, tuyết dường như rơi mỗi lúc một nặng hạt, không bao lâu đã để lại trên vai cô một tầng tuyết mỏng.

Bắt được xe ở giao lộ, nhìn vào gương chiếu hậu, Diêm Việt vẫn đang đứng ở cạnh xe, thân ảnh anh mỗi lúc một xa hơn, cuối cùng, chỉ còn là một chấm nhỏ, một hồi sau liền biến mất.

Đói bụng trở về Ngự Cảnh Uyển, nơi này được canh phòng cẩn mật, ở thành phố Bạch Sa, Nam Dạ Tước không cần lo sợ điều gì.

Lên tầng hai, Dung Ân cũng không tìm thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, cô mở hết cửa sổ khắp bón phía, tùy ý để gió lạnh thâm nhập vào từng ngóc ngách trong gian phòng.

Xả đầy nước vào bồn tắm, Dung Ân cởi quần áo, đem cơ thể đang mệt mỏi rã rời ngâm trong nước, những đường cong duyên dáng tạo nên sức hấp dẫn đến ma mị.

Dung Ân cúi mặt ngập trong nước, khi nghẹt lại đến hơi thở cuối cùng, muốn ngẩng đầu lên.

Nhưng ngoài dự liệu, cổ đã bị một bàn tay to lớn đè xuống, không kịp hít thở, Dung Ân uống vào một ngụm nước lớn.

“Khụ khụ…..”

Lực đè lên gáy được thu hồi lại, Dung Ân chật vật lau khô nước trên mặt, liền trông thấy Nam Dạ Tước đang mặc đồ ngủ đứng trước bồn tắm.

“Không cho em bài học, em vĩnh viễn không nhớ lâu”.

Người đàn ông cởi dây thắt, thân thể to lớn ngồi xuống đối diện Dung Ân, cô vội vàng co chân, hai mắt cảnh giác nhìn đối phương.

“Đến bệnh viện rồi?”

“Ừ”

“Mẹ em khỏe chứ?”

Dung Ân cầm khăn mặt che ở trước ngực, “Hai ngày nữa, tôi muốn dọn đi”.

Hai tay Nam Dạ Tước mở rộng, đặt lên thành bồn tắm, người đàn ông cường thế như vậy, khiến đối phương cảm thấy bất an, ngón trỏ của anh gõ gõ trên đồ gốm, sau đó hai tay khoanh trước ngực, “Dọn đi, về ở cùng với anh ta?”.

Lời nói của Nam Dạ Tước dường như không có dấu hiệu của sự tức giận.

“Tôi sẽ đón mẹ về”

Người đàn ông nhìn cô đăm đăm, Dung Ân ngẩng đầu, nhìn thần sắc của anh, “Mấy ngày nữa, tôi sẽ dọn đi”.

“Tôi có nói đồng ý sao?”

Dung Ân không nghĩ Nam Dạ Tước sẽ cho đáp án này, cô ngơ ngác, mi tâm chau lại, “Lúc đó chúng ta đã thỏa thuận, đến khi mẹ tôi bình phục, tôi sẽ dọn đi”.

“Tôi còn nhớ tôi có nói, chỉ khi tôi chơi đùa đã chán, em mới có thể đi”.

“Nam Dạ Tước, anh nói gì cũng đều tính?” Đáy mắt Dung Ân dậy lên sự giận dữ.

“Ân Ân, đừng tự cho mình là thông minh nhất”, Nam Dạ Tước đứng dậy, bọt nước bắn lên mặt Dung Ân, “Em cho rằng, mẹ em chuyển biến tốt, em có thể ra đi? Quả nhiên quá vô tư rồi”.

“Nếu tôi nhất quyết muốn đi thì sao?” Trong mắt cô là sự kiên định, hạ quyết tâm đến cùng.

Dáng vẻ tươi cười của Nam Dạ Tước chuyển lạnh, “Em nên biết, nếu tôi không buông tha, em có chạy đằng trời cũng không thoát”.

Thần sắc Dung Ân mỗi lúc một sa sầm.

“Song, nếu em đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ để em đi”.

“Điều kiện gì?”, Dung Ân ngẩng đầu, đáy mắt nhen nhóm chút ít hy vọng.

Điều kiện này, anh biết chắc chắn, Dung Ân sẽ không ưng thuận, mà Nam Dạ Tước khi đó cũng chỉ thuận mồm nói ra để dập tắt mọi hy vọng của cô, “Sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ để em đi”.


Phan 1
Phan 2
Phan 3
Phan 4
Phan 5
Phan 6
Phan 7
Phan 8
Phan 9
Phan 10
Phan 11
Phan 12
Phan 13
Phan 14
Phan 15
Phan 16
Phan 17
Phan 18
Phan 19
Phan 20
Phan 21
Phan 22
Phan 23
Phan 24
Phan 25
Phan 26
Phan 28
Phan 29
Phan 30
Phan 31
Phan 32
Phan 33
Phan 34
Phan 35
Phan 36
Phan 37
Phan 38
Phan 39
Phan 40
Phan 41
Phan 42
Phan 43
Phan 44
Phan 45
Phan 46
Phan 47
Phan 48
Phan 49
Phan 50
Phan 51
Phan 52
Phan 53
Phan 54
Phan 55
Phan 56
Phan 57
Phan 58
Phan 59
Phan 60
Phan 61
Phan 62
Phan 63
Phan 64
Phan 65
Phan 66
Phan 67
Phan 68
Phan 69
Phan 70
Phan 71
Phan 72
Phan 73
Phan 74
Phan 75
Phan 76
Phan 77
Phan 78
Phan 79
Phan 80
Phan 81
Phan 82
Phan 83
Phan 84
Phan 85
Phan 86
Phan 87
Phan 88
Phan 89
Phan 90
Phan 91
Phan 92
Phan 93
Phan 94
Phan 95
Phan 96
Phan 97 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches